Chapter Text
'Em đã muốn gặp anh lần cuối trước khi đi, dù phải mượn cớ là trả lại chiếc khăn này...'
'Tôi nhìn thấy cậu ta ở đó, và tôi chỉ muốn cho cậu ta hiểu rằng giữa chúng ta không có cơ hội.'
'Anh biết không phải giữa chúng ta không có khả năng, chỉ đơn giản là tâm trí anh luôn phủ nhận điều đó, và bản thân anh cũng không muốn chấp nhận thôi...'
'Cậu ta sẽ đi, và cậu ta sẽ quên tôi. Bởi vì khi thời gian trôi qua, đến tôi cũng sẽ quên cậu ta.'
......
Park Dohyeok lặng người nhìn đất trời Seoul lần cuối trước khi quay người lên phi cơ, miệng lẩm bẩm lời tạm biệt. Một lời tạm biệt đơn phương, hòa tan vào hư không đầy chóng vánh.
Điểm đến lần này rất có thể là nơi dừng chân cuối cùng của hắn, có lẽ hắn nên thay đổi bản thân, Dohyeok nghĩ vậy khi ngả mình xuống chiếc ghế, tay định quơ lấy cốc rượu vang đỏ trên bàn.
Nhưng khi hắn ngửi thấy mùi chát của rượu vang, bụng hắn cồn cào sục sôi, và rồi một cảm giác buồn nôn trực trào lên trong cổ họng. Gã trai tóc đỏ vội vã để chiếc ly xuống và lao vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Sau khi chỉnh trang lại trong nhà vệ sinh để che bớt đi vẻ thiếu sức sống của chính mình, Park Dohyeok quay trở lại cabin và quyết định đánh một giấc. Nhưng thậm chí đến cả khi hắn ta chuẩn bị vào giấc ngủ, phi cơ bỗng hơi rung nhẹ do dòng khí quyển, và cái cảm giác buồn nôn ấy lại xuất hiện.
Park Dohyeok chẳng còn gì để nôn ra nữa, hắn chẳng ăn gì vào sáng nay, và buổi trưa chỉ lót dạ bằng một chút bánh mì và mứt, hắn ta còn bỏ qua bữa tối vì tâm trạng xuống dốc sau khi thấy Seo Siwoo lần cuối. Thế nên tất cả những đồ ăn còn lại trong bụng hắn đã bị nôn ra hết, chỉ có thể nôn ra nước chua. Chẳng còn gì trong bụng mà cơn buồn nôn vẫn còn đó, thúc ép hắn phải vắt kiệt hết mọi thứ ở trong bụng ra.
Kiệt sức, đó là điều tên tóc đỏ nghĩ khi cảm giác buồn nôn rút đi. Park Dohyeok ngồi vật ra sàn, miệng hớp lấy từng ngụm khí lớn. Mùi pheromone mất kiểm soát mà tản ra khắp nơi, chui vào ống phổi của hắn mùi hoa lê.
Không đúng, sao lại là mùi hoa lê?
Park Dohyeok giật mình nhận ra mùi pheromone của chính mình đã thay đổi, thành một thứ mùi ngọt ngào, dịu dàng hơn rất nhiều.
Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Người đàn ông tỏ ra hoang mang và hoảng sợ với tình trạng cơ thể của chính mình. Hắn ta, không còn cách nào khác, lựa chọn ép bản thân chìm vào giấc ngủ cho qua thời gian, và rồi sẽ đi khám bác sĩ ngay khi hạ cánh.
..........
"Xin chúc mừng anh, anh đã có thai, thai kì được hai tuần rồi." Vị bác sĩ trực thuộc tập đoàn nhà hắn mỉm cười chân thành.
Park Dohyeok cảm giác như thể sấm sét giữa trời quang vậy. Hắn, một Alpha, có thai?
"Anh có bị nhầm lẫn thông tin ở đâu không? Tại sao tôi là Alpha mà có thể có thai được?!" Hắn kêu lên đầy hoảng loạn.
Vị bác sĩ, dù đang đối mặt với một bệnh nhân đang mất bình tĩnh, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, tiếp tục trả lời câu hỏi của cậu ấm:
"Không phải Alpha không có khả năng sinh sản đâu thưa anh, chỉ đơn giản là do tuyến sinh sản của Alpha và Beta không phát triển bằng Omega. Khi được nuôi dưỡng đầy đủ thì Alpha cũng có thể mang thai. Nhưng, đúng thật là... do sự kích thích của pheromone, thì anh đã bị biến đổi giới tính tạm thời thành Omega."
Lại một tin động trời nữa ập xuống đầu người đàn ông tóc đỏ, Park Dohyeok chẳng còn tâm trí đâu mà kêu gào nữa, giờ hắn chết lặng.
Park Dohyeok chẳng có chút ấn tượng nào về cách hắn ta đến khu villa mà sau này sẽ là nhà hắn, hay cách hắn sửa soạn mọi thứ trước khi nằm vật ra giường. Điều duy nhất đọng lại trong đầu Dohyeok là lời dặn của bác sĩ trước khi rời đi:
"...anh không thể uống rượu, hút thuốc, không thể quan hệ tình dục trong mấy tháng đầu, và anh phải ăn uống đầy đủ..."
Hắn còn chưa nghĩ xem có muốn giữ đứa nhỏ hay không nữa... Cha của đứa bé, không thể bàn cãi, là Seo Siwoo, người hôm trước vừa hôn kẻ khác thay lời từ chối tuyệt tình. Xét về thời gian cái thai hình thành trong bụng, rõ ràng là lần ở bệnh viện, khi hắn kiên quyết không mang bao.
Park Dohyeok ôm mặt, quá nhiều hậu quả cho một lần dại dột.
Cái thai... nói thật thì hắn không ghét cái thai, nó là kết tinh của hai người bọn họ, chỉ là... sự nghiệp của hắn, rồi cả mối quan hệ với người nhà vốn chẳng tốt đẹp mấy trừ bà nội của hắn. Họ sẽ phản ứng như nào với cái thai, và cha đứa bé nữa, rồi cả việc bà nội của hắn đã đưa hắn cơ hội để phát triển một lần nữa, ngay khi hắn quyết định sẽ thay đổi, thì tòi ra cái thai này đây.
Quá nhiều thứ để lo lắng, làm đầu người đàn ông tóc đỏ quay mòng mòng những câu hỏi. Ngày mai hắn vẫn rảnh, Park Dohyeok thầm nhủ, hãy cứ dành trọn một ngày để suy nghĩ và đưa ra quyết định.
Thực chất, Park Dohyeok không thể có lấy nổi hai mươi tư giờ để suy nghĩ thấu đáo vấn đề. Ngay khi đồng hồ điểm mười giờ đúng, chuông cửa vang lên tiếng reo vui tai báo hiệu có khách ghé thăm. Người đàn ông, vốn mệt mỏi và bơ phờ, lờ đờ bước ra mở cửa, chẳng còn quan tâm đến ngoại hình của mình bây giờ ra sao nữa.
Người đến thăm hóa ra là mẹ của hắn, người đã chẳng còn hỏi han đứa con trai này từ rất lâu rồi. Người phụ nữ ăn vận một chiếc váy dài, mái tóc uốn gợn sóng chảy dài theo vai, thêm một lớp trang điểm nhẹ trên mặt. Dấu vết của năm tháng chẳng hiện mấy trên mặt bà, khiến mẹ hắn trông như thể chỉ mới ba mươi. Người phụ nữ giật mình nhìn đứa con trai duy nhất trông như một thảm họa, mấy túi hàng đang được bà cầm trên tay cũng bị thả xuống. Mẹ hắn bước đến, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng:
"Ôi trời ơi Dohyeok, con trông thật tàn tạ! Có phải vì sự chênh lệch thời gian giữa Hàn Quốc và Mỹ không? Đáng ra mẹ nên đến thăm con sau phải không?"
Dohyeok cố gắng kìm lại hành động dùng tay ôm đầu của mình:
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Mẹ nghe tin từ bà nội con rằng con sẽ đến đây ngày hôm nay, thế nên mẹ muốn tới thăm con. Được rồi, chúng ta hãy cứ ngồi xuống đã nhé."
Dohyeok, bất chấp sự phản đối của mẹ, đã kiên quyết giúp bà bê đống đồ đạc vào phòng, khiến khuôn mặt mẹ hắn tràn đầy nỗi xúc động xen lẫn áy náy.
Cả hai người ngồi xuống chiếc ghế sô pha mới cứng, và Park Dohyeok không khỏi cảm thán cái ghế này mềm thật đấy. Sau một hồi để cho bầu không khí đông cứng lại như băng, hắn khẽ hắng giọng hỏi người phụ nữ đối diện, người rõ ràng tỏ ra lúng túng:
"Mẹ... con tưởng mẹ ghét con cơ mà... sao mẹ lại đến đây hôm nay, như thế này?"
"Mẹ xin lỗi, Dohyeok, mẹ không có gì để bào chữa cho những hành động của mình trước đây, về cả cách giáo dục con sai lầm của mẹ nữa. Mẹ muốn thay đổi, và bù đắp cho con những năm tháng cũ. Thật sự cảm ơn trời khi con không ghét mẹ."
'Con đã từng ghét mẹ', Park Dohyeok nhủ thầm, nhưng giờ thì không, hắn mệt mỏi với việc yêu ghét, với những cảm xúc mãnh liệt trong mình. Thay vào đó, hắn chỉ đơn giản là chấp nhận lời xin lỗi.
Người phụ nữ vẫn tỏ ra bất an trước khuôn mặt bợt bạt của con trai, hỏi đầy lo lắng:
"Dohyeok, con thật sự không sao chứ? Có phải vì con không quen với việc chênh lệch thời gian không?"
"Không hẳn là vậy đâu thưa mẹ."
Park Dohyeok chần chờ tự hỏi liệu hắn có nên kể cho mẹ nghe về cái thai trong bụng hắn hay không. Mẹ hắn, hắn biết, là một người phụ nữ kín miệng, cũng chẳng vì ham hư vinh mà bán đi người nhà. Chỉ là... mẹ hắn sống lạnh nhạt quá, tình cảm chỉ như bèo trôi trên mặt nước, Park Dohyeok sợ nếu mẹ hắn biết điều này, bà sẽ mất đi tình cảm mà mới vài giây trước bà vừa nói với hắn.
'Ngươi còn không thể gánh vác nổi việc này một mình, hãy cứ nói cho bà ấy biết. Dù sao cũng đâu mất gì.' Thiên thần Dohyeoky thầm thì vào tai phải của hắn.
'Không mất gì ư? Nực cười, mẹ ngươi vẫn luôn là người sống lạnh nhạt từ khi ngươi có nhận thức đến giờ, giờ bà ấy muốn bù đắp cho ngươi, nhưng đứa trẻ thì sao? Nhỡ số phận của đứa trẻ sẽ bị đặt một dấu chấm hết sau khi ngươi nói cho bà ấy thì sao?' Ác quỷ Dohyeoku vừa cười nhè nhẹ vừa nói vào tai trái hắn.
'Ngươi biết bà ấy là thật lòng, và đứa trẻ không làm gì sai cả, ngươi định sẽ giấu giếm đứa trẻ cả đời sao?!' Thiên thần Dohyeoky lên giọng bực tức.
'Còn hơn là dấu chấm hết, một khi đã nói cho bà ấy, thì rồi bà nội cũng sẽ biết, chắc bà sẽ thất vọng lắm...' Ác quỷ Dohyeoku mỉm cười xán lạn.
Park Dohyeok lờ đi hai tiếng kêu đối đầu trong mình, thân tâm đã biết bản thân sẽ nghe theo giọng nói nào. Khẽ hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình khiến bà hơi giật mình, Park Dohyeok run run nói ra những con chữ đầu tiên về bí mật, có lẽ là lớn nhất đời, của hắn:
"Mẹ à, nếu con có con, thì mẹ sẽ phản ứng như thế nào?"
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu, lâu đến mức niềm tin trong mắt của cậu ấm tóc đỏ dần tắt. Ngay khi hắn uể oải quyết định sẽ chẳng nói bí mật này cho ai hết nữa, dù có phải giấu đi đứa trẻ, thì mẹ hắn mới dùng giọng điệu vui sướng hỏi ngược lại:
"Park Dohyeok, thật vậy chăng? Con có con rồi ư?"
Cậu ấm tóc đỏ theo phản xạ vội gật đầu, rồi lại lắc đầu. Nhưng mẹ hắn xem nhẹ cái lắc đầu kia, bà chỉ mỉm cười tươi, rồi từ tốn trả lời câu hỏi của hắn:
"Nếu như Dohyeok có con, thì mẹ sẽ yêu thương đứa trẻ ấy như Dohyeok vậy, có khi còn hơn thế nữa. Mẹ rất vui mừng vì tin này, và mẹ biết con đang sợ mẹ sẽ lại tỏ ra vô tình như trước, nhưng không con ạ, mẹ sẽ không bao giờ như thế nữa."
Park Dohyeok không nhận ra hắn đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời mẹ mình nói. Hắn đã lựa chọn đúng, mẹ hắn không trở lại dáng vẻ như trước. Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc, hắn biết vậy khi cố lựa lời nói:
"Mẹ, mẹ à. Thực ra, con, con đã gặp phải một vấn đề, phiền phức." Park Dohyeok ngập ngừng.
Người phụ nữ tỏ ra quan tâm:
"Có điều gì hay ai đó đã làm phiền lòng con sao?"
"Không phải đâu mẹ, chỉ là..." Cậu ấm tóc đỏ ôm mặt thở dài, rồi ngước lên nhìn mẹ mình," Xin mẹ đừng giận khi nghe con nói điều này nhé."
Mẹ hắn im lặng gật đầu, và người đàn ông hít sâu một hơi trước khi nói ra điều đã làm hắn đau đầu từ hôm qua:
"Con có thai rồi."
Người phụ nữ giật mình, và bà phản ứng lại ngay lập tức:
"Cái gì?!"
Park Dohyeok ôm lấy mặt như mong muốn được thoát khỏi tình huống hiện tại. Nhìn đứa con trai duy nhất của mình như vậy, mẹ hắn vội hạ tông giọng xuống, bà bước đến và ngồi xuống cạnh hắn, đặt tay lên lưng hắn mà vỗ nhè nhẹ:
"Dohyeok à, con trai, mẹ sẽ không đưa ra bất kì ý kiến nào cả cho đến khi mẹ biết hết mọi chuyện. Thế nên, con có thể kể cho mẹ nghe không?"
Đó là điều cậu ấm chưa bao giờ được trải nghiệm trong đời, một người để lắng nghe, một người chủ động nói rằng muốn lắng nghe hắn, đó là điều đến cả chốn an toàn Seo Siwoo cũng chưa bao giờ nói với hắn. Park Dohyeok bật khóc, với tất cả cảm xúc tiêu cực, với tất cả nỗi uất nghẹn bấy lâu.
Và người phụ nữ, mẹ hắn, vẫn nhẹ nhàng vỗ về cậu con trai lớn xác, dùng tình yêu của mẹ bao bọc lấy đứa trẻ bị tổn thương. Một lúc sau, Park Dohyeok mới chậm rì rì kể lại cho mẹ hắn về mọi thứ, về Seo Siwoo, về Suha, về mọi điều hắn đã trải qua. Chẳng có sự xấu hổ hay cái tôi kiêu ngạo nào tồn tại khi đứng trước mẹ hắn, chỉ đơn giản là một cậu ấm uất ức muốn được mẹ an ủi.
Mẹ hắn ôm hắn vào lòng, chỉ ôm thôi, và Park Dohyeok chợt nhận ra rằng những cái chạm ấy là thứ ấm nhất hắn từng biết, và hắn chẳng muốn trải qua những khoảnh khắc trong cuộc đời một cách cô lạnh nữa. Khi Park Dohyeok kết thúc câu chuyện, vẫn còn những tiếng nấc nhỏ phát ra, người phụ nữ xoa đầu và gạt đi chút nước mắt còn dính trên mi hắn:
"Dohyeok, con à, con đã chịu khổ nhiều rồi. Mẹ nghĩ chúng ta nên nói cho bà nội con biết-"
Park Dohyeok phát ra một tiếng rên nhỏ như thể không tin nổi.
"- về cái thai. Và chúng ta cần đưa con đi điều trị tâm lý. Đây là điều quan trọng cho con, cho cuộc sống của con."
"Nhưng nếu bà nội tức giận, con không nghĩ con sẽ có cơ hội làm lại bất kì sai lầm gì." Park Dohyeok lầm bầm dưới hơi thở của mình, nhưng mẹ hắn vẫn nghe được.
Bà cười:
"Chúng ta không thể biết được điều gì, nhưng mẹ có thể cá với con rằng bà nội sẽ không bao giờ không cho con cơ hội cả. Điều đó không có nghĩa là con có thể lợi dụng điều đó cho những mục đích không tốt rồi ngửa tay mong những cơ hội mới."
Park Dohyeok làu bàu vài câu kháng nghị, bày tỏ hắn sẽ không bao giờ như thế cả. Người phụ nữ khẽ cười, hoàn toàn tin cậu con trai đã trải qua nhiều đau đớn của mình.
"Và cả chuyện con tạm thời phân hóa thành Omega nữa, chúng ta sẽ đi khám lại và tìm ra giải pháp. Con muốn giữ đứa trẻ chứ?"
Park Dohyeok nói nhỏ:
"Con còn chưa quyết định được nữa... Con muốn giữ, nhưng nó có thể ảnh hưởng đến rất nhiều điều trong cuộc sống của con, những mối quan hệ và những điều khác nữa."
"Con có muốn nói cho Seo Siwoo không?"
"Không, điều đó chỉ khiến anh ta khó xử, và trói buộc anh ta. Với điều kiện kinh tế của con, con hoàn toàn có thể tự mình nuôi dạy đứa bé nếu nó được sinh ra."
"Dohyeok, không phải tự mình, mẹ cũng sẽ giúp con. Mẹ đã nói rồi mà, mẹ sẽ chăm sóc đứa bé cho con. Thế nên con chỉ cần tập trung vào sự nghiệp là được."
Park Dohyeok ôm chặt mẹ mình, nói:
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
.........
Cậu ấm khá lo sợ khi nói cho bà nội cái tin động trời đó, và càng lo sợ hơn khi nhìn thấy mặt bà tái mét đi lúc nghe xong tin. Nhưng, mọi thứ đều ổn, bà nội chỉ trách mắng hắn một chút, và rồi cũng bày tỏ cảm xúc vui mừng trước sự xuất hiện của đứa chắt đầu lòng. Cả cha hắn nữa, chỉ trừ việc ông ấy chưa kịp phản ứng lại đã bị hai người phụ nữ quyền lực trong gia đình ép phải tiếp nhận sự việc, nhưng ông ấy cũng không phản bác.
'Ít nhất đứa bé cũng sẽ nhận đủ tình yêu thương, và sự giáo dục tốt nhất.' Park Dohyeok nghĩ vậy sau khi trở về từ chuyến khám thai định kì.
Mọi thứ ổn cả, và nhân lúc cái thai mới vài tuần, Park Dohyeok đã xin bà thực hiện lễ nhận chức ở công ty. Bà nội hắn đồng ý, với điều kiện là phải đến và tan làm đúng giờ đều đặn. Nếu có việc nặng thì cứ để cho trợ lý, đứa bé quan trọng hơn.
Sau hai tháng, cách các nhân viên trong công ty nhận xét về người sếp mới của họ là: trầm tính, hiền lành, và có khả năng. Park Dohyeok đúng giờ đến và tan làm, giữ một khoảng cách nhất định với các nhân viên, hoàn thành trách nghiệm của hắn.
Khi bụng đã bắt đầu lộ ra một cách rõ rệt, bà nội cho hắn nghỉ đến khi sinh xong. Vậy là một ngày bây giờ của Park Dohyeok là dưỡng thai, và thỉnh thoảng đi cùng với mẹ mình mua đồ dùng cho em bé.
Người đàn ông tóc đỏ chưa bao giờ nghĩ đến một ngày hắn sẽ đi quanh khu trẻ sơ sinh, suy nghĩ xem đứa bé sẽ mặc gì đẹp. Lần gần đây nhất khám thai, bác sĩ đã công bố giới tính của đứa trẻ- là một cô công chúa, và còn rất cá tính nữa. Trong khoảng thời gian trước khi chào đời, đứa bé sẽ đạp vào bụng hắn nhiều, như thể bày tỏ mong muốn được đi ra sớm.
Cả gia đình đã thống nhất tên của cô công chúa sẽ là Dohee, Park Dohee. Còn trong thời gian đứa bé chưa chào đời, Park Dohyeok luôn gọi nó là công chúa, tiểu thư, và lần nào đứa bé cũng phản ứng lại, chắc thích lắm.
Trong thời gian mang thai, bác sĩ tâm lý khuyên Park Dohyeok nên trò chuyện nhiều với đứa trẻ, cũng để chữa được bệnh của hắn mà không phải sử dụng thuốc.
Park Dohyeok sẽ dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng, dùng giọng điệu không nhanh không chậm kể lại mọi thứ, hắn cũng có nhắc qua một chút về Seo Siwoo, nhưng lại luôn thầm thì với đứa bé phải ra đời sớm để còn đánh Seo Siwoo cho hắn. Hắn chỉ nói chơi vậy thôi, vì hắn cho rằng cả đời sẽ chẳng bao giờ gặp được người đàn ông kia nữa.
..........
Sinh đẻ chưa bao giờ là một việc dễ dàng, và khi ở trong bệnh viện chờ đến ngày dự sinh, Park Dohyeok bỗng thầm cảm ơn một chút sự biến đổi thành Omega tạm thời này sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.
Cô công chúa Park Dohee vừa chào đời đã cất tiếng khóc vô cùng khỏe trong vòng tay ông bà, còn Park Dohyeok sau khi sinh được đứa bé thì đã bất tỉnh, và được chuyển vào phòng Hồi sức ngay sau đó.
.......
Có một đứa bé là một cách thú vị để biết ta còn vụng về.
Park Dohyeok dù đã được học qua một lớp chăm sóc em bé, nhưng khi ôm lấy đứa bé đỏ hỏn trên tay, hắn vẫn cảm thấy nó quá khác biệt, tay người đàn ông run lên vì lo sợ và hạnh phúc đan xen, suýt thì đánh rơi đứa bé.
Trước khi quay trở lại công ty, cậu ấm sẽ luôn cố dành nhiều thời gian nhất có thể với đứa bé, nào là cho ăn, nào là bế, ru ngủ. Công chúa Park Dohee rất ngoan, ít khi khóc tỉnh vào nửa đêm, và không hề kén chọn trong ăn uống, khiến cho người phụ huynh trẻ tuổi bớt đi không ít gánh nặng.
Sau sáu tháng đầu, Park Dohyeok dần quay lại tiếp tục lãnh đạo công ty, để Tiểu thư Park ở lại cho cha mẹ của hắn trông hộ. Có thể vì tính cách, hoặc vì biệt danh Công chúa mà hắn luôn gọi khi còn mang thai, mà Park Dohee lớn lên rất giống một Công chúa thực thụ.
Cô công chúa đầu lòng của Park Dohyeok chỉ có mái tóc lửa cháy của hắn, còn lại đứa bé có ngoại hình giống Seo Siwoo hoàn toàn. Vì tính cách và gia thế, mà đứa bé luôn được mua cho những bộ váy xinh đẹp nhất, đi những đôi giày búp bê đắt tiền nhất, và thậm chí còn được đi học lớp lễ nghi từ nhỏ. Park Dohyeok luôn nhận xét Tiểu thư nhà hắn là một cô bé cá tính, dù đánh người cũng sẽ rất thanh lịch.
...........
Park Dohyeok trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, vừa bước vào cửa nhà đã thấy Tiểu thư Park mặc bộ đồ ngủ đang ngồi trên ghế ăn, hí hoáy tô vẽ lên quyển vở công chúa của con bé. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Park Dohee chầm chậm ngước lên nhìn, rồi đẩy ghế ra, bước đến chỗ cha mình bằng hai chân ngắn cũn cỡn:
"Cha, cha về rồi."
"Chào buổi tối, Tiểu thư Park, con vẫn đang chờ cha à. Hôm nay con ở nhà ngoan chứ?" Park Dohyeok vừa cúi xuống ngang tầm mắt con gái vừa xoa mái tóc mềm của cô bé.
"Vâng thưa cha. Hôm nay bà đã cho con đi chơi công viên, con đã rất ngoan." Park Dohee nói với chút tự hào khó giấu trong giọng nói, làm Dohyeok bật cười, xoa đầu con gái.
"Vậy sao? Quả nhiên là Tiểu thư Dohee của chúng ta. Cha bế con nhé?"
"Được ạ."
Park Dohyeok nhẹ nhàng bế đứa bé lên, ôm nó bước đến sofa. Hắn ngồi xuống, để Tiểu thư Dohee ngồi trên đùi:
"Bây giờ Tiểu thư đã mấy tuổi rồi?"
Mặt Park Dohee trông nhăn lại rõ ràng, cô bé nói:
"Cha không nhớ tuổi của Dohee ư?"
Park Dohyeok cười nhẹ, xoa đầu cô bé:
"Sao Tiểu thư Park của chúng ta khác biệt quá vậy? Không phải là con sẽ nói tuổi của mình thay vì hỏi ngược lại cha sao?"
"Bởi vì hôm trước Dohee đã xem một bộ phim."
Park Dohyeok bày tỏ không phản đối việc xem phim drama ba xu của con gái, miễn đừng áp dụng ra ngoài đời là được.
"Dohee đã xem phim gì vậy?"
"Dohee đã xem phim có người không nhớ tuổi của con mình."
"Vậy sao? Vậy trông cha có giống người không nhớ tuổi của Dohee không?"
Park Dohee nghiêm túc nhìn cha, nhìn đến mức Park Dohyeok hơi muốn bật cười. Một lúc sau, cô bé lắc đầu:
"Không giống, cha đẹp trai hơn người ta nhiều."
"Cảm ơn Tiểu thư Park vì lời khen." Người đàn ông tóc đỏ đặt lên trán con gái một cái hôn," Được rồi Tiểu thư Park Dohee, cha không phản đối con xem phim, nhưng xem ít thôi nhé, con mới có năm tuổi, xem thế sẽ rất không tốt cho con."
Park Dohee gật đầu:
"Con hiểu rồi."
"Thông báo với con một chuyện, tuần sau chúng ta sẽ đến Hàn Quốc để thăm cụ. Vậy nên con nên xem lại một chút tiếng Hàn của mình đi."
"Ồ...vâng. Nhưng cụ không thể sang với chúng ta sao?"
"Sao vậy? Con không thích Hàn Quốc sao?"
Park Dohee ôm cổ cha, vùi mặt vào cổ hắn:
"Chỉ là... Dohee thấy hơi không thích lắm..."
"Vậy nếu đến Hàn Quốc mà con còn khó chịu, ta sẽ đi kiểm tra nhé?"
"Vâng ạ."
Park Dohyeok ôm con gái lên, bế con bé vào phòng:
"Muộn rồi, Dohee nên đi ngủ."
Sau khi hôn con lần cuối và đóng cửa phòng cho con bé, Park Dohyeok quyết định đi tắm rồi mới ăn tối. Hắn không muốn nói cho con bé rằng hắn tính ở lại Hàn Quốc một năm. Bà nội hắn dạo này đang dần yếu đi, Park Dohyeok muốn dành một năm để bù đắp cho bà, cũng như để Park Dohee có nhiều kí ức với cụ mình trước khi quá muộn. Cha mẹ hắn cũng biết về việc này, họ bảo sẽ quay về sau.
Có lẽ mai hắn nên nói với đứa bé.
Chapter 2
Summary:
lady dohee boss her other father around, so cute....
Notes:
i take inspiration from a fic of mistchief, which again thank you so much. i can not discribe my gratitude enough with words.
Chapter Text
Tiểu thư Park Dohee rất không vui khi nghe cái tin, con bé nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng khi là người cuối cùng được biết. Park Dohyeok mỉm cười hối lỗi, đặt vào đĩa con bé thêm một chiếc bánh waffle phô mai:
"Tiểu thư Park, xin lỗi con vì không thông báo sớm hơn nhé."
Park Dohee đưa bàn tay bé xíu của mình ra, và Park Dohyeok bất đắc dĩ cầm lấy rồi đặt một nụ hôn lên tay con bé:
"Cha có thể bù đắp cho con, nếu con muốn."
Cô Tiểu thư bé nhỏ quay mặt đi, nhưng vẫn đưa ra một câu trả lời:
"Con sẽ nghĩ về nó."
.........
Park Dohyeok dành cả buổi sáng để dỗ Công chúa nhỏ vui vẻ trở lại. Sau khi để đứa bé ngồi xem phim bên cạnh, người đàn ông, trong một chốc xúc động, quyết định mở điện thoại ra để nhìn một lần người cha còn lại của đứa bé.
Đã năm năm trôi qua, và rung cảm ấy vẫn xuất hiện, khi tấm hình duy nhất của Seo Siwoo mà hắn chụp lén đập vào mắt, một dòng điện truyền khắp cơ thể.
Thời gian đã không giúp hắn làm nhạt đi thứ tình cảm năm nào, cũng chẳng khiến nó lớn thêm chút xíu xiu. Park Dohyeok đờ người ra nhìn vào tấm ảnh, cho đến khi hắn nhận thấy có một mái đầu đỏ xíu cũng đang hướng mắt về tấm ảnh.
Park Dohyeok vội tắt điện thoại, rồi quay sang con gái:
"Park Dohee, có chuyện gì sao?"
Đứa bé nhíu mày, một điều thể hiện rằng nó đã nhìn thấu thái độ giấu diếm lộ liễu của hắn. Nhưng con bé chỉ nói:
"Cha, hôm qua con đã nói dối. Hôm qua con đã không ngoan khi ở công viên, con đã đánh một cậu bé, không vì gì cả."
Park Dohyeok nhíu mày tương tự:
"Tại sao?"
"Vì con muốn cha không khó chịu khi về nhà sau một ngày mệt mỏi, và được bà mua cho kem ốc quế."
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt con bé, và con bé cũng nhìn thẳng lại vào hắn, cuối cùng, Park Dohyeok hỏi:
"Sao con lại nói điều này cho cha?"
"Bởi vì con đã nói thật, và con muốn cha cũng thẳng thắn với con."
Chết tiệt, ai đã sinh ra thiên tài Park Dohee thế?! À, là hắn mà, chết tiệt Park Dohyeok.
Người đàn ông tóc đỏ thở dài, rồi bật điện thoại lên, khuôn mặt Seo Siwoo lại xuất hiện.
'Không còn luồng điện nữa nhỉ?'
"Đây là ai vậy?" Park Dohee đưa ánh nhìn tò mò dán lên người trên màn hình.
"Ờm...Một tên khốn, người đã khiến cha rất buồn." Park Dohyeok lựa từ để nói," Có lẽ chúng ta sẽ gặp được hắn ta khi đến Hàn Quốc."
"Vậy con sẽ cắn hắn cho cha." Park Dohee nói.
Người đàn ông tóc đỏ bật cười, Park Dohee có tính cách của hắn. Park Dohyeok bế đứa bé, đặt lên đùi mình:
"Nếu có thấy tên đó, hãy cắn thật mạnh vào nhé."
"Con sẽ cắn hắn ta đến mức chảy máu luôn."
"Vậy thì phải cảm ơn con trước nhé, Tiểu thư Park." Park Dohyeok cười rộ lên, nét mặt hả hê thấy rõ.
"Nhưng sao con có thể nhận ra hắn ta?"
"Dễ thôi, hãy nhớ tên hắn là Seo Siwoo."
Park Dohyeok quan sát đứa bé nhìn chòng chọc vào tấm hình, môi nhếch lên một chút, hắn bỗng có hơi mong chờ về ngày Công chúa nhỏ nhà hắn khiến tên kia đau khổ rồi.
..........
Chuyến đi bắt đầu rất ổn thỏa, hắn bế Công chúa nhỏ lên tay, vẫy chào cha mẹ lần cuối trước khi vào khu kiểm tra hành lý. Cả hai người một lớn một nhỏ thu hút khá nhiều sự chú ý vì nhan sắc của hai người, cùng bộ đồ đôi màu đỏ cam sành điệu. Thậm chí cả hai còn được một nhiếp ảnh gia xin chụp cùng những lời khen có cánh, sau một hồi suy nghĩ, Park Dohyeok đồng ý.
Sau khi được gửi ảnh của hai cha con vào máy, vị nhiếp ảnh gia đã đi mất, và hai đại gia họ Park đến quầy để làm thủ tục lên máy bay.
Bởi quãng đường bay thực sự rất dài và mệt mỏi, Park Dohyeok lo sợ con gái không chịu nổi. Nhưng rất may mắn, đứa trẻ ngồi ngoan và chỉ tự chơi, không làm phiền đến người cha vẫn đang tiếp tục xử lý công vụ bên cạnh.
Tất nhiên, sau khi trải qua hơn nửa ngày trên máy bay, cô Công chúa nhà họ Park vẫn không tránh khỏi việc mệt mỏi, thế nên Park Dohyeok bế đứa bé suốt phần còn lại của đoạn đường, cho đến khi đến ngồi nhà trước đây của hắn, và để con bé nằm ngủ trên giường.
Park Dohyeok đã sai người đi bỏ hết những đồ đạc gợi về kí ức, nên giờ trông căn nhà lạ lẫm hẳn. Người đàn ông đi tắm tráng một lượt, và ngồi trên giường xem lại công việc. Sau một thời gian, hắn tắt đèn nằm ngủ cạnh con.
Năm giờ sáng hôm sau, Park Dohyeok, vốn ngủ không sâu, thức dậy do tiếng mở cửa của người giúp việc. Hắn ngồi dậy, sắp xếp lại tư thế ngủ có chút không công chúa của con gái, rồi bước xuống bếp. Dì giúp việc chào hắn, và người đàn ông gật đầu đáp lễ, trước khi rời khỏi bếp, hắn bảo người phụ nữ lớn tuổi làm bữa sáng là vài chiếc bánh waffle phô mai.
Đến 7 giờ sáng, sau khi người giúp việc đã rời đi, phải thêm tầm ba mươi phút hơn mới thấy một mái đầu đỏ thấp thoáng ở hành lang. Park Dohee vừa dụi mắt vừa bước xuống nhà. Park Dohyeok thấy con gái bèn bước đến bế cô bé lên:
"Chào buổi sáng, Tiểu thư Park, ngủ đủ rồi sao?"
"Chào cha... Vâng..." Park Dohee dụi mắt đầy ngái ngủ trả lời.
"Để cha bế con vào phòng tắm nhé, rồi ra ăn sáng."
"Vâng..."
Trong lúc con gái làm vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, Park Dohyeok nhanh chóng lựa ra một chiếc váy trắng bồng bềnh cùng một chiếc bờm có hình vương miện được gắn lên. Hắn giúp con bé mặc đồ, tết tóc, và đeo bờm.
Dạo gần đây, Park Dohyeok bắt đầu phải đeo kính vì bị cận nhẹ, khiến con bé có thể chọn gọng kính cho cha mình. Sau khi Park Dohee sửa soạn xong, con bé lấy vội trong đống hành lí một cái kính gọng đen hình vuông, đưa cho cha. Park Dohyeok mỉm cười nhận lấy kính mắt từ con gái. Rồi hắn bế con gái xuống ăn sáng.
Bánh waffle cần phải hâm lại một chút cho nóng, nên người đàn ông bảo cô bé mở tủ lạnh ra lấy mứt, đồng thời thông báo lịch trình ngày hôm nay:
"Tiểu thư Park, hôm nay chúng ta sẽ đi thăm cụ nội, và chúng ta sẽ đi ăn ở một quán ăn Hàn Quốc. Nếu chiều cha rảnh, chúng ta sẽ đi thủy cung. Được chứ?"
Park Dohee gật đầu trong khi đang lấy lọ mứt dâu tây và nutella từ trong tủ lạnh ra. Park Dohyeok bổ sung thêm:
"Đúng rồi, vì mình sẽ ở lại Hàn Quốc một năm, thế nên cha sẽ cho con học năm lớp một ở đây, mong là Tiểu thư Park của chúng ta có thể làm quen tốt với môi trường học tập."
Sau khi đặt hai lọ mứt lên bàn, Park Dohee quay mặt lại nhìn cha mình, trông tỏ vẻ không vui thấy rõ:
"Cha đã nói sẽ không để con cực khổ."
Park Dohyeok, dù thắc mắc không biết con bé định hướng câu chuyện đến đâu, vẫn trả lời:
"Đúng, cha đã hứa như vậy."
"Nhưng cha lại để con theo học ở đây. Một môi trường học khác so với Mỹ."
Park Dohyeok cũng phải bất ngờ trước khả năng dùng từ của con bé, nhưng hắn vẫn giải thích cho con:
"Cha sẽ cho con theo học trường tư, thế nên cách học không khác nhau đâu. Cha muốn con thông thạo tiếng Hàn hơn, bởi vì dù sao thì con là người Hàn mà."
Thái độ phản đối của Park Dohee không còn rõ rệt như trước nữa, con bé tự ngồi lên ghế, nói nhỏ:
"Ai nói người Hàn phải thông thạo tiếng Hàn vậy?"
"Không được sao?" Park Dohyeok đặt cả bánh lẫn chai sữa lên bàn, hỏi con.
Đứa bé biết dù có nói gì thì cũng chẳng thay đổi được kết cục, 'không được chạm vào giới hạn của cha', con bé nghĩ vậy khi với tay lấy chiếc bánh đầu tiên.
Park Dohyeok gật đầu hài lòng, ngồi xuống cạnh con bé, bắt đầu bữa sáng.
Xong bữa sáng, người đàn ông bị cô con gái thúc giục vào thay đồ, rồi hai cha con mới xuất phát đến bệnh viện thăm bà nội hắn.
Bà nội hắn tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ khi thấy hai mái đầu đỏ ăn vận xinh đẹp xuất hiện trong phòng bệnh. Park Dohee dành cả buổi sáng để chơi với cụ nội, so với sự tùy hứng hàng ngày thì hiện tại con bé ngoan đó chứ.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, vẫn còn chưa đến giờ ăn trưa, Park Dohyeok quyết định sẽ đưa con gái ngồi ở một quán cà phê mèo, trong khi hắn cố giải quyết cho xong công việc tồn đọng để đi chơi thủy cung với con.
Trong khi để con gái tự chơi với mấy con mèo, Park Dohyeok mở máy tính tiếp tục làm việc... cho đến khi một con mèo anh lông ngắn nằm phịch lên máy tính.
Ban đầu con mèo chỉ đến gần hắn, rồi trèo lên bàn nằm cạnh máy tính, rồi chắc chắn là đã nhắm lúc máy tính đủ ấm để nằm thẳng lên bàn phím và trên đôi tay của Park Dohyeok. Người đàn ông thở dài muốn đuổi con mèo đi, nhưng nó vẫn nằm đó, thờ ơ và quý tộc.
'Hay lắm, con mèo béo.' Park Dohyeok nghĩ khi bất lực nhìn con mèo thong dong nằm trên máy tính của hắn.
"Cha, để con bế nó đi." Park Dohee nhanh chóng bước đến.
"Ừ, phiền con." Park Dohyeok quyết định lấy bàn phím bluetooth ra làm việc tiếp. Con mèo anh lông ngăn giương đôi mắt mã não nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như đang tự hỏi đây là ai mà dám không quan tâm đến nó.
Con mèo đứng dậy, rồi bước đến ngồi lên tay hắn, một, lần, nữa!
Có vẻ như nhân viên của quán đã để ý đến hiện trường cuộc tranh đấu bên này, vội vàng chạy ra định bế con mèo đi, miệng còn xin lỗi rối rít. Nhưng con mèo kêu 'ngoéo' một tiếng rồi cào tay cô bé. Park Dohyeok thấy cô bé nhân viên chuẩn bị một mặt nước mắt bèn bảo cứ để con mèo như vậy đi, dù sao cũng không sao cả.
Vậy là sau cùng, Park Dohee được thấy cảnh tượng cha mình vừa làm việc, chốc chốc lại tiện tay vuốt lông con mèo bên cạnh.
Cho đến tận khi ra về, Park Dohyeok vẫn hơi lưu luyến mà vuốt con mèo lần cuối. Park Dohee nhìn cha:
"Cha thích con mèo lắm sao?"
"Tiểu thư Park không cảm thấy con mèo đó rất giống chúng ta sao?"
"Dạ?"
"Đôi khi có một người bạn cũng tốt nhỉ?"
Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của con gái, Park Dohyeok mở cửa xe cho con bé bước vào, rồi mới vòng qua bên ghế lái. Cả hai cha con ghé vào một tiệm ăn Hàn Quốc mà Park Dohyeok đã đặt trước, và Tiểu thư Park có vẻ rất thích đồ ăn nơi đây.
Sau khi ăn xong, Park Dohyeok lái xe về nhà, để đứa bé đi ngủ trưa còn mình thì giải quyết nốt công việc, lên giường ngủ trưa cùng con gái. Chiều nay họ sẽ đi thủy cung.
..........
Người đàn ông tết lại kiểu tóc xương cá cho con gái, rồi lấy ruy băng thắt nơ. Xong xuôi, hắn đi ra ga ra lấy xe, còn Tiểu thư Park thì nhanh nhẹn lấy một hộp sữa tươi, một gói bánh bích quy bỏ vào cặp, rồi cũng chạy ra ngoài.
Thủy cung nằm không xa so với nhà của hắn, thế nên chỉ mất hơn hai mươi phút trước khi hai mái đầu đỏ xuất hiện ở thủy cung. Park Dohee, người dành sự yêu thích lớn cho các loài cá, cũng không che dấu vẻ háo hức trên mặt. Dù cho Công chúa nhỏ đã được cha mình cho đi thủy cung khắp thế giới trong những chuyến du lịch, tất nhiên là không có Hàn Quốc, việc đến một thủy cung và nhìn những loài cá vẫn là một điều vui thích với con bé.
Park Dohyeok thật lòng không ý kiến với sở thích của con bé, ít ra nó còn tốt hơn trăm lần so với việc xem phim Hàn Quốc ba xu, một điều mà mẹ hắn đã nhấn mạnh rằng giúp trau dồi ngôn ngữ. Trau dồi ngôn ngữ thì chưa thấy đâu đâu, nhưng mà Park Dohee càng ngày càng giống mấy bà đanh đá trong phim truyền hình rồi đấy.
Bỏ vấn đề sở thích qua một bên, giờ Park Dohyeok đang đưa đứa bé đi khắp cả thủy cung. Hai cha con chọn đúng giờ sắp có chương trình cho hải cẩu ăn, thế nên Park Dohyeok mua cho con cây kem, rồi bế Công chúa lên.
Đó là một buổi đi chơi vui vẻ, và lành mạnh, khi Tiểu thư Park không hành xử như thể mình là cái rốn của vũ trụ. Thực ra thì con bé không bao giờ hành xử như thế khi ở cạnh hắn, vì người đàn ông không muốn con dẫm vào vết xe đổ của mình. Nhưng hắn biết, đứa trẻ trở thành một cô công chúa kiêu ngạo thực sự khi không có hắn ở bên cạnh, bằng chứng là con bé đã cầm đầu mấy đứa trẻ trong khu nhà ở Mỹ, con bé tưởng hắn không biết điều đó.
Park Dohyeok không cho rằng tính cách của con bé hoàn toàn đến từ hắn. Bởi vì người nhà Park luôn dạy con cháu thành cái rốn của vũ trụ, vậy nên cái rốn này dạy ra cái rốn khác, không nghi ngờ gì nữa. Có lẽ hắn chỉ cần để cho đứa bé không đi sai đường mà thôi.
Và vì tiểu thư Park đã cư xử vô cùng phải phép chiều nay, thế nên Park Dohyeok đã mua cho con bé một con gấu bông chim cánh cụt to hơn cả con bé, coi như là quà chào mừng đến Hàn Quốc luôn. Tuy đứa bé không ôm nổi con gấu bông lúc mang nó lên nhà, Park Dohee vẫn nắm lấy tay con chim cánh cụt không buông.
...........
Đó là một buổi sáng thứ hai, và Tiểu thư Park Dohee đang bước những bước chân nặng trĩu, hôm nay là ngày đầu đến lớp của con bé. Park Dohyeok tảng lờ đi thái độ không yêu học hành của con gái, trong đầu cũng đã tưởng tượng ra được một tương lai không mấy khả quan.
Sau khi đưa con bé đến trường, dặn dò và kiểm tra lại mọi thứ, Park Dohyeok vẫy tay chào đứa bé, rồi quay lại xe lái đến chỗ làm, lòng lẩm nhẩm thời gian vệ sĩ đến.
Bà nội hắn có bày tỏ sẽ đưa hắn nhận chức ở công ty cũ, nhưng Park Dohyeok chỉ bảo sẽ làm việc và chỉ đạo công ty bên Mỹ từ xa, thế nên hắn đang đến một phòng làm việc công cộng. Sau khi làm hết các thủ tục và gọi cho mình một cốc Americano lạnh, người đàn ông bắt đầu lao đầu vào công việc.
Park Dohyeok không nhớ hôm đó hắn đã ăn trưa ở đâu, chỉ nhớ khi chuông báo giờ đón con reo lên, người đàn ông mới giật mình kết thúc công việc.
Người đàn ông đón được đứa con gái nhỏ, và hỏi con về ngày đầu đi học. Tiểu thư Park tỏ vẻ mọi thứ đều bình thường, thầy cô bình thường, bạn cùng lớp trông có hơi không sáng dạ một chút:
"Tổng kết lại là bình thường thưa cha." Cô Tiểu thư mới lên sáu của nhà họ Park vỗ tay tổng kết ý.
Park Dohyeok xoay mặt sang nhìn con, thở dài:
"Tiểu thư Park, cha sẽ không nói về cách dùng từ của con, dù thật không tốt lắm khi bảo bạn cùng lớp như vậy. Nhưng vấn đề về học hành, Tiểu thư Park Dohee, cha biết con có khả năng, và cha mong muốn con đạt được điểm cao môn Tiếng Anh."
"Nhưng..."
"Không ý kiến."
Park Dohee trông không vui lắm, nhưng con bé biết khả năng của mình, vậy nên vẫn chấp nhận nhiệm vụ cao cả của cha.
Park Dohyeok hài lòng đưa con đi ăn kem, vì hắn muốn ăn kem. Có thể nói dù cậu ấm họ Park đã trở thành một người cha, hắn vẫn chẳng thay đổi gì sự tùy hứng ấy. Sau khi ngồi ở một góc trên tầng hai và đưa tiền cho con gái, dặn nó mua cho mình một cốc parfait dâu tây, còn con bé thích gọi gì thì gọi, Park Dohyeok ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
.........
"Một kem sô cô la và một cốc Cappuchino nóng."
Seo Siwoo đưa tiền cho nhân viên sau khi gọi món, cô nhân viên nhận tiền rồi in hóa đơn. Người đàn ông ngồi xuống ngay bên cạnh, dáng vẻ rảnh rỗi và nhàn nhã hết sức.
Người đàn ông lướt mắt xung quanh, một thói quen anh ta có từ khá lâu. Bỗng một mái đầu đỏ lướt qua anh ta, và tiếng trẻ con thanh thúy vang lên:
"Cho một cốc parfait dâu tây và một cốc parfait xoài ạ."
Đó là một đứa bé gái ăn vận xinh đẹp, đồng phục trên người nó là của trường tiểu học đắt tiền nhất Seo Siwoo biết. Khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng vẫn nhìn ra được nhan sắc trong tương lai, kết hợp với khí chất tự tin tỏa ra, không khó để đoán rằng đứa bé đích thị là một cô tiểu thư của nhà nào đó.
Seo Siwoo quan sát cách đứa bé nhờ vả cô nhân viên của quán giúp mình bê đồ ra bàn, và người nhân viên không thể từ chối, có lẽ vì đôi mắt lúng liếng của cô bé.
Park Dohee quay trở lại, và bước đến gần người đàn ông đang thong thả ngồi cạnh quầy thu ngân. Trông người đàn ông đó còn đáng ghét hơn cả trong điện thoại của cha con bé.
"Chú tên là Seo Siwoo à?"
Người đàn ông tỏ vẻ bối rối khi đứa bé biết tên mình, anh ta gật đầu. Park Dohee tiếp tục:
"Chú có thể đưa tay ra được không?"
Seo Siwoo biết đó là một câu hỏi, nhưng giọng điệu và thái độ của đứa bé khiến nó như một lời sai bảo. Và Seo Siwoo, người mang tâm trạng hơi mê man, lựa chọn đưa tay ra.
Đứa bé cầm lấy tay của Seo Siwoo, lật qua lật lại một hồi, rồi cuối cùng cắn xuống tay người đàn ông.
Chẳng thế gọi là đau, vì vốn dĩ cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng cái cảm giác nhói lên từ bàn tay truyền đến, và một vết răng cắn in hằn lên tay anh ta. Người đàn ông tóc nâu kêu lên một tiếng, bất ngờ nhiều hơn là đau đớn. Đứa vé sau khi nhả ra đã chạy mất, mặc kệ những ánh mắt của người trong quán đổ vào.
...........
"Con đã đi đâu?"
Park Dohyeok vừa ăn parfait vừa hỏi con bé. Park Dohee hơi thở dốc, trả lời cụt lủn:
"Cắn tay Seo Siwoo."
Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi người đàn ông tóc đỏ, Park Dohyeok bế con gái đặt lên đùi mình:
"Không hổ danh là Tiểu thư Park tài giỏi của chúng ta, hành động cũng rất xuất sắc. Vậy con thấy Seo Siwoo thế nào?"
Park Dohee nghiêng đầu nghĩ ngợi trước khi đưa ra câu trả lời:
"Không thích. Không đẹp bằng cha."
Lần này thì Park Dohyeok phải cố mà nhịn cười, hắn hôn lên mắt con gái, miệng cười tươi:
"Vậy cha phải cảm ơn Tiểu thư Park rồi. Ai mà xinh đẹp quá đi."
Rồi hắn đặt đứa bé xuống ghế đối diện:
"Được rồi công chúa, ăn parfait của con đi, chảy hết bây giờ."
Đến thời điểm hai cha con ra về, Seo Siwoo đã không thấy đâu rồi.
Tối hôm đó, khi Park Dohyeok phá lệ có thời gian ngủ sớm, hắn ta ôm con gái vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng con:
"Này công chúa?"
"Dạ?"
"Nếu sau này gặp được Seo Siwoo lần nữa thì hãy đá hắn một cái cho cha nhé."
"Vâng."
............
Tiểu thư Park Dohee, không nằm ngoài dự đoán của hắn, là một đứa trẻ thông minh, người giành được điểm cao ở hầu hết các môn học. Nhớ Park Dohyeok đã bật cười như thế nào khi giữa những con điểm mười xinh đẹp lại thò ra một con điểm sáu môn Quốc Ngữ:
"Tiểu thư Park, cha đã nói đúng mà. Nhìn điểm môn Quốc Ngữ của con này, vấn đề bị trừ điểm không phải về logic, mà là do chữ viết của con."
Park Dohee khoanh tay giận dỗi:
"Sao Hàn Quốc phải nghĩ ra lắm chữ thế? Không thể cứ như Mỹ, tầm hai mươi sáu thôi à?"
Park Dohyeok búng trán con:
"Tiểu thư Park Dohee của chúng ta lại bắt đầu ngang ngược rồi. Không phải đây là vì sao cha cho con học một năm ở Hàn Quốc à?"
"Nhưng con sẽ không..."
"Nếu con không thể đạt mức thông thạo tiếng Hàn như một người Hàn, vậy thì chuẩn bị tinh thần ở lại đây hết năm năm đi. Cha không ngại đâu."
Có lẽ viễn cảnh ở lại Hàn Quốc năm năm quá kinh khủng, mà Park Dohee thực sự nghiêm túc học tiếng Hàn. Park Dohyeok hài lòng với sự chăm chỉ của con, dù hắn biết đó là vì đứa bé chẳng muốn ở lại Hàn Quốc lâu.
...........
Sau khi Park Dohyeok thuê được vệ sĩ, việc đưa đón Công chúa nhỏ Park Dohee được giao vào tay người đàn ông tên Sung Jae. Park Dohee tôn trọng người đàn ông như một người bác, và Sung Jae bày tỏ sự yêu mến dành cho cô Tiểu thư vô cùng cá tính này.
Vào một buổi chiều ngay khi tan học, khi Park Dohee đang đứng chờ ở cổng trường, Sung Jae lái xe tới và mở cửa để cô Tiểu thư bước vào:
"Hôm nay Tiểu thư đi học thế nào?"
"Bình thường cả, học hành chán ngắt."
Sung Jae bật cười trước cách tỏ thái độ trực tiếp của cô bé:
"Nhưng học hành quan trọng mà, phải không Tiểu thư?"
"Đúng, nhưng cháu không thích nó, thế nên đừng nói về nó nữa. Hôm nay bác sẽ chở cháu đi thủy cung à?"
"Đúng vậy Tiểu thư, sau đó ta sẽ qua chỗ ông chủ và tôi sẽ đưa hai người đi ăn tối."
Park Dohee gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi quay mặt ra cửa sổ ngắm đường phố. Chợt một thứ gì đó đạp vào mắt con bé, khiến con bé vội kêu người vệ sĩ:
"Từ từ, tạm thời đừng đi đến thủy cung vội, bác đi theo ngườu đàn ông kia cho cháu."
Sung Jae chẳng còn cách nào khác ngoài nghe lời cô Tiểu thư, mặc dù trong lòng ông cũng thầm thở dài. 'Ông chủ sẽ biết về việc này.'
"Và đừng nói cho cha cháu biết."
'Giờ thì ông chủ không được biết về việc này.'
Sung Jae thở dài thực sự:
"Tiểu thư, tôi đã được nghe ông chủ kể về thú xem phim tao nhã của Tiểu thư, và thực ra thì việc theo dõi một người đàn ông, theo góc nhìn của tôi, vẫn chưa phù hợp với độ tuổi của Tiểu thư cho lắm. Dù người đàn ông đó có đẹp thế nào."
Park Dohee nhíu mày:
"Bác nghĩ cái gì vậy? Tên đó là một người đáng ghét, và cháu đã có một kế hoạch hoàn hảo để hành hạ hắn hôm nay. Các vệ sĩ khác vẫn theo dõi chúng ta chứ?"
Tuyệt, điều này còn khó nói hơn cả việc Tiểu thư mê mẩn sắc đẹp của người đàn ông họ đang theo dõi. Sung Jae biết rằng khi Park Dohee nói có thì tức là có, chỉ có ông chủ mới có thể khắc chế được cái tính ngang ngược đó thôi.
Này người đàn ông lạ mặt thân ái, chúc cậu sống sót trở về, thật lòng đấy.
.............
"Mấy đứa đứng đó làm gì đấy, làm việc đi chứ?"
Seo Siwoo mỉm cười hỏi nhân viên trong tiệm một cách tượng trưng, vì hiện tại cũng không có khách nào cả, họ thường đến vào lúc chiều tối.
"Ông chủ, ngoài kia có người tìm anh đấy."
"Sao họ không vào đây?" Seo Siwoo vừa lau cốc vừa hỏi.
Có một sự im lặng ngắn trước khi cậu nhân viên trả lời:
"Vì đó là một đứa trẻ."
_-_-_-_-_
"Seo Siwoo, chúng ta lại gặp nhau rồi." Park Dohee vỗ tay vui sướng khi nhìn thấy người đàn ông bước ra từ quán rượu.
"Cháu là đứa đã cắn chú lần trước." Seo Siwoo chỉ ra trong sự bất ngờ.
"Đúng, và chú nên cảm ơn vì hôm nay cháu đã biết tội lỗi của mình, và mời chú đi thủy cung để đền bù." Park Dohee mỉm cười trong sáng.
Seo Siwoo lắc đầu:
"Không cần đâu, chú biết cháu thấy có lỗi là được rồi."
Park Dohee vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười, nụ cười của người nhà Park:
"Được rồi, vì chú đã từ chối lời mời, cháu sẽ đổi câu nói. Chú sẽ phải đi cùng cháu đến thủy cung, đó là một lời thông báo."
Seo Siwoo nhíu mày:
"Này Tiểu thư, chú không biết chú đã làm gì, nhưng rất không tốt khi một đứa bé đe dọa và ép buộc người khác đâu."
"Vậy chú sẽ để một đứa trẻ sáu tuổi đến thủy cung một mình à?"
Lần này thì Seo Siwoo im lặng thật, rồi anh ta mới nói tiếp:
"Chú còn công việc."
"Có bận không?"
"Có, rất bận."
Đó là một lời nói dối.
"Bận đến mức chú không thể rời khỏi được à?"
"Ừ."
Đó là một lời nói dối khác.
Park Dohee tỏ vẻ ngẫm nghĩ:
"Vậy thì chúng ta cứ đổi người làm công việc của chú là được!"
Rồi con bé vỗ tay gọi vệ sĩ:
"Mấy người sẽ làm hộ công việc của người đàn ông này. Có vấn đề gì không?"
"Không thưa Tiểu thư."
Park Dohee gật đầu hài lòng, chẳng hề quan tâm đến biểu cảm vô cùng kháng cự của Seo Siwoo:
"Giờ thì không có ý kiến gì cả, chúng ta đi."

ijisunie on Chapter 1 Thu 26 Jun 2025 10:13AM UTC
Comment Actions
Samoyedgoesquackquack on Chapter 1 Fri 27 Jun 2025 03:37AM UTC
Comment Actions
mistchief on Chapter 2 Wed 25 Jun 2025 08:08AM UTC
Comment Actions
Samoyedgoesquackquack on Chapter 2 Fri 27 Jun 2025 03:59AM UTC
Comment Actions
OrangePepper on Chapter 2 Fri 17 Oct 2025 08:41AM UTC
Comment Actions